Đêm đen nồng nặc mùi của loài người.

Kẻ đội lốt dừng lại dưới một cái cây và khụt khịt ngửi, bộ lông nâu xám của nó lốm đốm trong bóng tối. Một làn gió thổi qua những cành thông đem theo mùi người, rõ ràng hơn tất thảy mùi của đám cáo, thỏ rừng, hải cẩu, hươu, thậm chí là của sói. Kẻ đội lốt biết đó cũng là mùi của con người nốt; mùi tanh của lớp da, chết chóc và ôi thiu dường như bị át hẳn bởi những thứ mùi mạnh hơn: mùi của khói, máu và sự thối rữa. Chỉ có con người mới lột da và lông của các loài vật khác về mặc.

Giống như loài sói, kẻ đội lốt không sợ con người. Lòng căm thù cùng với cơn đói cuộn lên trong bụng, nó gầm gừ gọi người anh em một mắt cùng cô em tinh quái của mình. Khi nó chạy như bay qua những gốc cây, các thành viên trong đàn theo sát gót nó. Vậy là họ cũng ngửi thấy mùi hương ấy. Khi chạy, nó nhìn được qua mắt của những con sói khác và thoáng thấy mình đang dẫn đầu. Từ những cái mõm xám dài, hơi thở ấm nóng và trắng xóa của họ bay ra. Băng tuyết đông lại giữa những móng chân họ cứng như đá, nhưng giờ là thời khắc đi săn, và con mồi của họ đang ở trước mặt. Thịt, thịt đây rồi, kẻ đội lốt nghĩ.

Con người khi đơn độc một mình chỉ là thứ yếu đuối. Chúng to lớn và khỏe mạnh với đôi mắt tinh nhanh, nhưng tai chúng điếc và mũi chẳng ngửi thấy gì. Hươu, nai sừng tấm, thậm chí cả thỏ rừng còn nhanh hơn chúng, gấu và lợn lòi chiến đấu dữ tợn hơn chúng. Nhưng con người khi đi thành đàn lại rất nguy hiểm. Khi đàn sói tiến gần đến con mồi, kẻ đội lốt nghe thấy tiếng rên rỉ của một con thú nhỏ, lớp tuyết mới rơi đêm qua vỡ ra dưới móng vuốt vụng về của con người, dưới những chiếc vảy cứng rung lên lách cách và những chiếc vuốt dài màu xám mà bọn chúng mang theo.

Kiếm, một giọng nói bên trong nó thì thầm, và giáo.

Cây cối mọc ra những chiếc răng băng giá và nhe nanh gầm gừ trên những cành nâu. Một Mắt chạy xuyên qua những bụi cây thấp làm tuyết bắn lên tung tóe. Cả đàn theo sau nó. Lên một đỉnh đồi và xuống triền dốc phía bên kia, cho đến khi cánh rừng mở ra trước mắt chúng và con người ở đó. Một người là phụ nữ. Cái bọc cuốn lông xung quanh mà người phụ nữ đang ôm chặt là con của cô ta. Để cô ta lại cuối cùng, giọng nói thì thầm, bọn đàn ông nguy hiểm hơn. Chúng đang gầm gừ với nhau giống như cách con người vẫn làm, nhưng kẻ đội lốt có thể ngửi thấy mùi sợ hãi của chúng. Một tên có chiếc răng gỗ cao bằng người. Hắn ném cái răng, nhưng tay hắn run run nên chiếc răng bay quá cao.

Sau đó cả đàn bao vây bọn chúng.

Người anh em một mắt của nó đẩy tên ném răng ngã vào một đống tuyết và xé toạc họng hắn khi cố vùng vẫy. Em gái nó lẻn ra sau người đàn ông còn lại và tấn công từ phía sau. Như vậy nghĩa là, người phụ nữ và con cô ta là phần của nó.

Cô ta cũng có một cái răng nhỏ bằng xương, nhưng đã đánh rơi mất khi bị hàm răng kẻ đội lốt cắn phập vào chân. Khi ngã xuống, cô ta vòng cả hai tay ôm lấy đứa con đang khóc ngằn ngặt. Người phụ nữ chỉ còn da bọc xương bên dưới lớp lông, nhưng hai bầu vú cô ta đầy sữa. Phần ngon nhất là thịt của con non. Con sói để dành những phần ngon nhất cho anh trai mình. Xung quanh những cái xác, tuyết chuyển hồng rồi đỏ sậm khi đàn sói đánh chén con mồi.

Cách đó vài dặm trong một túp lều đơn đắp từ bùn và rơm, mái tranh với một lỗ thông khói và nền nhà bằng đất nện, Varamyr đang run rẩy, ho khù khụ và liếm môi. Đôi mắt hắn đỏ ngầu, đôi môi nứt nẻ, cổ họng khô rang và nóng như lửa đốt, nhưng vị máu và mỡ vẫn đầy trong miệng hắn, cái bụng trương phềnh đang gào thét đòi thức ăn. Thịt của một đứa trẻ, hắn nghĩ và nhớ tới Bump. Thịt người. Chẳng lẽ hắn đã đói khát đến mức phải ăn thịt người sao? Dường như hắn nghe thấy cả tiếng làu bàu của Haggon. “Con người có thể ăn thịt động vật và động vật ăn thịt người, nhưng con người ăn thịt đồng loại thì thật kinh tởm.”

Kinh tởm. Đó luôn là từ được Haggon yêu thích. Kinh tởm, kinh tởm, kinh tởm. Ăn thịt người là kinh tởm, giao phối với loài sói cũng kinh tởm, và chiếm thể xác của người khác là điều kinh tởm nhất. Haggon yếu đuối và sợ hãi trước chính sức mạnh của mình. Ông ta chết trong đơn độc và nước mắt khi ta không cho ông ta cơ hội sống kiếp thứ hai1. Chính Varamyr đã ăn tim ông. Haggon dạy ta rất nhiều thứ, và thứ cuối cùng ta học được từ ông là mùi vị của thịt người.

Tuy nhiên, khi đó hắn đang đội lốt sói. Hắn chưa bao giờ ăn thịt người bằng chính hàm răng của mình. Nhưng hắn sẽ không ghen tỵ với bữa tiệc của đàn sói. Lũ sói cũng bị bỏ đói như hắn, gầy còm, lạnh lẽo và đói khát. Con mồi của chúng là hai người đàn ông và một người đàn bà với đứa bé trên tay… những kẻ thua cuộc, bỏ chạy và lao vào chỗ chết. Đằng nào họ chẳng chết vì lạnh và đói. Cách này sẽ tốt hơn, và nhanh hơn nữa. Đó là một ân huệ.

Đang tải sách
Trang chủ