Tác giả Lê Hiếu là một chàng trai Hà Nội. Sinh năm 1960, anh nhập ngũ năm 1978 và đã có thời gian gần 5 năm sống, chiến đấu trên chiến trường K (Campuchia). Tập hồi ức này ghi lại những sự kiện trong nửa đầu quãng thời gian đó của tác giả, những kỷ niệm sống động của một người lính đã trực tiếp tham gia chiến trận.
Có những kỷ niệm bi tráng về những trận đánh ác liệt, khi mà những trung đội chỉ còn lại 3-4 người, một đại đội còn không quá 20 người. Có những lần mùa khô, mấy ngày liền không có nước, nước bọt cũng đặc quánh lại trong miệng, lính phải uống nước tiểu của nhau cho đỡ khát. Có những cơn sốt rét run người rồi đến sốt nóng 41,5 độ, sốt đến mức phát cuồng, chạy lung tung, nói lảm nhảm, để rồi hôm sau da mặt cháy đen bóc ra từng mảng.
Có những kỷ niệm đau lòng về những trận đánh nhầm đồng đội của mình, và bị đồng đội đánh nhầm, những cái chết vô lý đến mức không thể vô lý hơn, cứ như chuyện bịa.
Và cũng có những kỷ niệm vui giữa anh em đồng đội, giữa những người lính với người dân K. Có những lần bắt được nữ tù binh Pôn Pốt, có người nữ tù binh được cảm hóa trở thành "lính bác Hênh" và sau nhiều năm vẫn nhớ ơn anh lính đã tha mạng cho mình. Có cô em gái người K bạo dạn nói "Xa lanh con tóp Việt Nam" lúc chia tay nhưng rồi lại ngượng ngùng bỏ chạy.
Tác giả cũng không giấu diếm cảm xúc của mình trước các sự kiện, mặc dù đôi khi cảm xúc của tác giả có hơi chủ quan, theo góc nhìn cá nhân. Tuy vậy, nhìn chung tác giả là một người lính dũng cảm, trung thực và có tình yêu quê hương đất nước, yêu thương đồng đội rất lớn, đó là điều đáng quý, đáng trân trọng.