Mùa linh cảm của Đoàn Tuấn không chỉ viết về những linh cảm trước cái chết không tránh khỏi của những đồng đội mình, “mùa linh cảm” ấy còn là linh cảm về những nỗi đau mà người lính phải chịu đựng sau khi đã kết thúc cuộc chiến này. Đoàn Tuấn đã viết: “Tôi nghĩ về người lính. Bề ngoài, ai cũng tưởng đơn giản. Đơn giản đến tận cùng. Uống chung ngụm nước. Đọc chung lá thư. Chui cùng căn hầm... Nhưng bên trong họ là những miền bí ẩn, là những chiều sâu thăm thẳm hơn đại dương, không ai và không bao giờ khám phá nổi. Tôi nhớ câu nói nổi tiếng của một nhà văn mà tôi không nhớ tên: “Nhìn từ xa, một trăm cây bạch dương giống nhau cả trăm; một trăm ánh nến giống nhau cả trăm. Nhưng khi đến gần, mỗi cây bạch dương lại khác nhau; mỗi ánh nến cũng khác nhau nữa”. Con người cũng vậy. Và người lính, trong giáp ranh sinh tử, họ càng khác biệt bao nhiêu”.

Tôi, thú thật, đã khóc khi đọc quyển sách này. Những nhà văn từng khoác áo lính, từng sống chết trên chiến trường Campuchia hay chiến trường biên giới phía bắc Tổ quốc, mong họ hãy viết ra những gì trung thực nhất, dù đau đớn nhất mà mình từng trải. Chỉ như thế thôi, họ cũng đã làm mát vong linh những đồng đội đã ngã xuống.

Đang tải sách
Trang chủ