“Đừng xem tôi chỉ là một con cừu, sự thông minh của loài cừu thật khó tưởng tượng, trời có cao tới đâu, tình cảm cũng vô cùng dạt dào…”

Nhạc chuông điện thoại reo liên hồi, chủ nhân của nó vẫn không có ý muốn nghe, ngửa cổ sục ọc ọc mấy tiếng: “Phù…”

Một đám bọt kem đánh răng nổi trên bồn rửa mặt, khuôn mặt vừa tỉnh ngủ nở một nụ cười xấu xí trước gương, một chút bọt kem dính bên mép, từ trong cổ họng phát ra vài câu tinh nghịch: “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Ôi dào, chủ nhà lại muốn đòi phòng đây mà, vội vàng cái gì chứ, đợi Tô Duyệt Duyệt này ổn định công việc rồi hãy nói. Cầm khăn bông lau mặt, Tô Duyệt Duyệt lôi điện thoại từ túi áo ngủ, mở ra xem mấy giờ, bỗng kêu lên một tiếng ngạc nhiên: “Không phải à, hoá ra là Mèo con!”

Nhanh chóng ấn vào nút gọi lại, đầu dây bên kia vang lên lời trách móc của Mèo con: “Duyệt Duyệt, cậu sao thế, gọi mãi mà không nghe điện, mình sắp đến dưới tầng nhà cậu rồi.”

“Cậu biết rồi mà, chủ nhà cứ thúc mình trả phòng, ông ta nói con trai ông ta sắp lấy vợ, căn nhà mới mua sẽ nhường cho vợ chồng anh ta sau khi kết hôn, vì vậy họ sẽ quay về căn phòng nhỏ này. Đúng là những kẻ chuyên ăn bám bố mẹ, mình sẽ không chuyển, không chuyển là không chuyển.”

“Được rồi, được rồi, người ta kết hôn, ăn bám bố mẹ thì có liên quan gì đến cậu, cậu cũng có phải tổ trưởng tổ dân phố đâu!”

“Tổ trưởng tổ dân phố gì chứ! Mình chẳng phải tổ trưởng tổ triếc gì cả, mình muốn trở thành nhân viên cấp cao của doanh nghiệp nước ngoài.”

Tô Duyệt Duyệt điều chỉnh điện thoại ở chế độ loa ngoài, thay quần áo đã chuẩn bị sẵn trong nhà vệ sinh chật hẹp, không ngờ “tõm” một tiếng, chiếc di động bị ống tay áo gạt rơi vào bồn cầu.

“Thôi chết rồi!”

Đang tải sách
Trang chủ