Tất cả những gì tôi từng đinh ninh là phù hợp với đời mình đã thay đổi chỉ sau một cuộc điện thoại dài chưa đầy năm phút. Khi bắt điện thoại ngay tại bàn làm việc
của mình ở cơ quan và nghe người ta thông báo “Cô đã mắc bệnh đa xơ cứng”, tôi chỉ nghĩ được một điều là “Không thể nào có chuyện đó”. Tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại bị chẩn đoán mắc một căn bệnh nan y đe dọa đến sức khỏe, lối sống năng động, gia đình và công việc của tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có một hồi chuông cảnh tỉnh mà mình không thể làm ngơ như thế. Và tôi cũng chưa bao giờ tính đến khả năng được sống một cuộc sống không có nợ nần, không phải dọn dẹp và gần như không có căng thẳng, hoặc được làm một công việc mang lại lẽ sống lớn lao cho đời mình.
Trở lại với hồi chuông cảnh tỉnh một chút. Ai từng muốn cảnh tỉnh tôi chuyện gì đó hẳn đã biết là phải khua chiêng gióng trống thật lớn mới khiến tôi chú ý được. Những kiểu thì thầm và những cú hích nhẹ nhàng không có tác dụng gì với tôi cả, nhưng còn căn bệnh đa xơ cứng thì sao? Giờ tôi đang lắng nghe đây. Tôi đã không lắng nghe cơ thể, trái tim hay tâm hồn mình trong một thời gian dài. Thay vào đó, tôi chỉ phản ứng lại mà thôi. Tôi phản ứng lại mọi chuyện mình gặp phải, đối phó cho có lệ chỉ để theo kịp những đòi hỏi của cuộc sống và thực hiện lời hứa mà tôi đã đưa ra cách đây gần một thập niên. Đó là luôn mang đến nhiều điều tốt đẹp hơn nữa cho con gái của mình.