Những con rồng,” Mollander nói rồi chộp lấy một quả táo héo lăn lóc trên mặt đất và tung nó từ tay này sang tay kia.

“Ném đi,” Alleras Nhân Sư thúc giục. Cậu ta rút một mũi tên ra khỏi bao rồi đặt lên dây cung.

“Ước gì mình được nhìn thấy một con rồng nhỉ.” Roone lùn mập mạp là người trẻ nhất trong bọn, còn hai năm nữa cậu ta mới đến tuổi trưởng thành. “Mình muốn được nhìn thấy rồng quá đi mất.”

Còn mình chỉ ước được ngủ trong vòng tay của Rosey, Pate thầm nghĩ. Cậu chuyển mình liên tục trên ghế. Đến ngày mai thôi, cô gái sẽ thuộc về cậu. Mình sẽ đem nàng rời Oldtown, băng qua biển hẹp tới một Thành Phố Tự Trị. Ở đó chẳng có vị học sĩ nào, và sẽ chẳng còn ai kết tội cậu nữa.

Tại nơi đang đứng, cậu có thể nghe thấy tiếng cười của Emma vọng ra qua cửa sổ chớp trên lầu, hòa lẫn với giọng nam trầm của vị khách mà bà đang phục vụ. Bà ta là người lớn tuổi nhất trong đám hầu gái ở quán rượu Quill và Tankard này. Emma phải ít nhất 40 tuổi, nhưng trông bà vẫn đẫy đà và xinh đẹp. Rosey là con gái của bà, 15 tuổi và vừa mới dậy thì. Emma đã tuyên bố rằng trinh tiết của Rosey phải đáng giá một đồng rồng vàng. Pate đã để dành được chín đồng hươu bạc, một bình đầy những đồng tám xu và một đống xu lẻ, đó là tất cả những gì Pate có. Thà cậu ấp nở ra một con rồng còn khả thi hơn việc dành dụm đủ một đồng vàng.

“Nếu thế thì cậu sinh quá muộn rồi đấy, cậu bé ạ.” Armen Thầy Dòng đáp lời Roone. Anh ta đeo một sợi dây da quanh cổ, trên đó xâu một loạt các mắt xích bằng thiếc, chì và đồng. Cũng như mọi thầy dòng khác, có vẻ như Armen cho rằng các giáo sinh chỉ có củ cải mọc trên cổ chứ không phải đầu. “Con rồng cuối cùng đã chết dưới triều vua Aegon đệ Tam rồi.”

“Đó là con rồng cuối cùng ở Westeros,” Mollander nhấn mạnh.

“Ném đi,” Alleras lại thúc giục lần nữa. Đó là chàng trai duyên dáng mà họ vẫn gọi là Nhân Sư. Tất cả các cô hầu gái đều để mắt đến cậu ta. Ngay cả Rosey cũng thỉnh thoảng chạm vào tay cậu ta khi mang rượu vang đến, Pate đành phải nghiến chặt răng và giả vờ không nhìn thấy gì hết.

Đang tải sách
Trang chủ