Tắt đèn là một trong những tác phẩm văn học tiêu biểu nhất của nhà văn Ngô Tất Tố (tiểu thuyết, in trên báo Việt nữ năm 1937). Đây là một tác phẩm văn học hiện thực phê phán với nội dung nói về cuộc sống khốn khổ của tầng lớp nông dân Việt Nam đầu thế kỉ XX dưới ách đô hộ của thực dân Pháp.
"Tắt đèn" của Ngô Tất Tố lấy bối cảnh nông thôn Việt Nam những năm 1920, xoay quanh cuộc sống cơ cực của chị Dậu - một người phụ nữ nông dân giàu đức hy sinh. Chị phải gồng mình chống chọi với nạn sưu cao thuế nặng, sự bóc lột tàn nhẫn của tầng lớp thống trị và nạn đói đang hoành hành.
Xuyên suốt câu chuyện, chị Dậu phải đương đầu với những bi kịch chồng chất: chồng bị đánh đập đến ốm liệt giường vì không có tiền nộp sưu, bản thân chị bị b humiliatingly forced upon by the village's authorities, và gia đình đứng trước bờ vực tan nát. Dù vậy, chị vẫn giữ vững phẩm chất lương thiện, nghị lực phi thường và tình yêu thương gia đình vô bờ bến.
Tuy nhiên, số phận nghiệt ngã không buông tha chị. Bị dồn vào đường cùng, chị Dậu buộc phải vùng lên đấu tranh để bảo vệ bản thân và gia đình. Hành động liều lĩnh ấy là tiếng kêu ai oán đầy phẫn uất của người nông dân bị áp bức, đồng thời khẳng định sức sống mãnh liệt của họ trước bất công.
"Tắt đèn" kết thúc với hình ảnh đầy ám ảnh về tương lai mờ mịt của chị Dậu và người nông dân Việt Nam. Tác phẩm là bản cáo trạng đanh thép tố cáo chế độ phong kiến thối nát, đồng thời ca ngợi vẻ đẹp tâm hồn và sức sống tiềm tàng của người phụ nữ Việt Nam.