Đi học bị trường học lừa, chẳng học được tí kiến thức thực chất nào, ra đời vất vả, bi thương. Đi làm bị công ty nát lừa, nỗ lực và tuổi xuân phí hoài, quá bi thương. Yêu đương bị loại gái bất lương lừa, thất vọng về ái tính, cực bi thương. Mua xe mua nhà bị gian thương lừa, cuộc đời vô vọng, bi thương thăng cấp thành bi kịch rồi.
Cuộc đời nhiều cạm bẫy thế đấy, nhiều kẻ lừa đảo như vậy đấy, nếu gặp phải, bạn tin rằng mình né được bao nhiêu cái? Cho nên hãy đọc Đối Dịch để học chút bản lĩnh chống lừa đảo, không cầu lừa người, ít ra bảo vệ được bản thân.
***
Tác giả
Thường Thư Hân một quái kiệt hiếm có của làng văn học mạng, cái tên anh không được biết tới nhiều ở Việt Nam, nhưng chắc hẳn không ít độc giả biết tới Hắc Oa, Dư Tội, Đối Dịch, Hương Sắc Khuynh Thành...
Thứ tự đọc truyện Lão Thường là:
Hắc Oa - Dư Tội - Hương Sắc Khuynh Thành - Đối Dịch, tuy đọc riêng bất kỳ truyện nào cũng không hề gì.
Mặc dù sau đó đang ở đỉnh cao sự nghiệp, Thường Thư Hân và tập đoàn Văn Duyệt xảy ra tranh chấp bản quyền dữ dội, hai bên kéo nhau ra tòa, phiên tòa kéo dài bốn năm. Kết quả không có gì bất ngờ, một tác giả sao chống nổi tập đoàn lớn như thế, Thường Thư Hân thua, thậm chí tập đoàn Văn Duyệt sở hữu tên Thường Thư Hân tận 15 năm sau khi anh chết, khiến Thường Thư Hân phải đổi tên sáng tác, làm sự nghiệp của anh ảnh hưởng nghiêm trọng.
Thế nhưng bộ đôi Hắc Oa, Dư Tội là viên ngọc quý trong giới văn học mạng, Văn Duyệt chẳng thể vùi dập được.
Thường Thư Hân từ nhỏ mê tiểu thuyết võ hiệp, anh thích nhất Vi Tiểu Bảo dưới ngòi bút của Kim Dung, vì thế Dư Tội trong lòng anh cũng là người bình thường như vậy, không muốn làm anh hùng, chỉ muốn sống sao cho không hối tiếc, sống hết mình, không thẹn với lòng mà thôi.
Đi ra ngoài một chuyến, anh hiểu ra, không bằng cấp tử tế, không dễ tìm việc tử tế.
Thường Thư Hân ra tù về Sơn Tây, anh tự học một năm, thi đỗ vào trường đại học địa phương, không thể không nói đây là kỳ tích vì thời đó đại học vẫn có giá lắm, không tràn lan như sau này, thi vào đại học không hề dễ.
***
Soái Lãng 25 tuổi, tốt nghiệp đại học hơn hai năm rồi, nhưng vì thiếu học phần, y bị trường giam bằng. Không có bằng đại học, Soái Lãng phải chật vật sinh tồn ngoài xã hội, trải qua mười mấy công việc từ bốc vác, tiếp thị, bán thuốc giả, sách giả, tư vấn hôn nhân, bán bảo hiểm, bán nước giải khát … nếm đủ đắng cay ngọt bùi của cuộc sống.
Có câu nói, ngay cả thiên tài cũng có thể bị cuộc sống đè bẹp biến thành kẻ tầm thường, thậm chí ngu ngốc hơn cả bình thường.
Cuộc đời Soái Lãng có lẽ mãi là kẻ vất vưởng đường phố, cùng lắm chỉ như một con gián đánh không chết tồn tại dưới đáy xã hội. Cho đến khi y tình cờ gặp được một ông già, người đầu tiên nhìn ra được tài năng khác thường của y, cổ vũ y, khuyến khích y, đồng thời cũng uy hiếp y, ép buộc y.
Học được bản lĩnh, một lần Soái Lãng chớp được thời cơ bước vào hàng ngũ người có tiền, những tưởng đạt được mục tiêu minh đuổi nhưng chẳng biết mình đã bị cuốn vào cuộc tranh đấu giang hồ khốc liệt.
Ông già đó là người y khâm phục nhất, cùng là người y đề phòng nhất, “ngay cả dấu chấm câu trong lời của lão già đó cũng không tin được.”
Câu chuyện bắt đầu vào một buổi sáng cuối xuân đẹp trời, Soái Lãng lại thất nghiệp, lại lần nữa đi xin việc, đi qua cái một cái công viên, hoài niệm cái ghế đá nơi mình từng nằm ngủ qua đêm, ở đây y gặp được “lão già đó” …
Mời các bạn mượn đọc sách Đối Dịch của tác giả Thường Thư Hân.