Cha, Con và Những Thước Phim

Cha đã nhìn thấy mình thuở nhỏ trong hình bóng của Jesse Gilmour – cậu con trai đang ở cùng vợ cũ. Ông băn khoăn “Jesse cần phải làm một cái gì đó, nhưng chính xác là phải làm gì? Tôi có thể cho nó làm việc gì mà không động chạm đến những thất bại ở trường học? Nó không thích đọc và cực ghét thể thao. Jesse thích điều gì? Nó rất thích xem phim. Ngay cả tôi cũng thích.” Và quyết định cuối cùng đã được đưa ra: “Con không cần phải làm việc, cũng không cần phải trả tiền thuê nhà. Hàng ngày con có thể ngủ tới năm giờ chiều cũng được. Nhưng không được hút thuốc… Bố muốn mỗi tuần, con sẽ cùng bố xem ba bộ phim. Bố sẽ là người lựa chọn phim. Đây là kiến thức duy nhất con sẽ phải học.”

Quyết định này được đưa ra bởi ông nghĩ “đây một cách tốt nhất để đi sâu vào những bộ phim nghệ thuật của Châu Âu, tôi biết những bộ phim này sẽ khiến nó không chán khi nó học được cách để xem chúng. Điều đó cũng giống như một sự biến tấu trong việc học ngữ pháp thông thường”. Liệu đó có phải là một quyết định liều lĩnh, sai lầm của một người cha – người đang quyết định số phận cuộc đời con trai mình?

Cuốn sách “The film club” là câu chuyện có thật diễn ra trong ba năm của tác giả David Gilmour và con trai ông – hai thành viên duy nhất của câu lạc bộ phim sinh hoạt hàng tuần tại ngôi nhà nhỏ của mẹ Jesse. Những bộ phim được chiếu…Chloe thực sự đang nhớ nó với một sắc thái hồng hào đã trở lại trên gương mặt thằng bé, thậm chí còn có sự khác biệt nhỏ nhận biết trong cách đi và cái vẻ huênh hoang không thể che giấu được. Jesse chia sẻ với tôi một ca khúc, sau đó là một bài hát khác. Nhóm Nostalgia Đồi Bại, dường như mô tả sự thịnh hành trong ngành giải trí, tái xuất trên phố Queen. Trong khi đó, tôi đã bị cuốn vào cuộc rượt đuổi cảm xúc. Nhận ra sự suy giảm quan tâm của nó đến chương trình phim Buried Treasures, tôi đã mở rộng tầm nhìn. Cần có điều gì đó để viết ngay bây giờ, đặc biệt khi thằng bé dường như đang theo đuổi đam mê này. Và hoạt động đã bắt đầu, như việc đeo mẫu như một chiếc mũi: Hai cha con đã tạo ra một chương trình về sự giỏi hay không của kịch bản. Chúng tôi đã nghiên cứu bộ phim Manhattan (1979) của Woody Allen. Một cuộc xem Pulp Fiction (1994) để khám phá sự tương phản giữa viết lách hài hước và thật tế. Pulp Fiction quả thật là một bộ phim thú vị, với lời thoại sắc bén nhưng thiếu đi sự thật của con người. Tôi nhớ về câu chuyện về nhân vật Chekhov đi xem vở kịch The Dolh Hordse của Ibsen trong một rạp ở Moscow, rằng “Ibsen không phải là một nhà biên kịch… ông ta không hiểu gì về cuộc sống cả. Trong cuộc sống thực, mọi thứ không đơn giản như vậy.” Rất mong các bạn sẽ cùng thưởng thức “Cha, Con Và Những Thước Phim” của tác giả David Gilmour.

Đang tải sách
Trang chủ